Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

SƯU TẦM 42 - HAI EM BÉ TRONG MÁNG CỎ

Tháng 12 năm 1994 , lúc đó đã gần mùa Giáng sinh , cũng là thời gian để các trẻ mồ côi được nghe câu chuyện Giáng sinh truyền thống. 
Chúng tôi kể về Ma-ri và Giô-sep đi đến thành Bết-lê-hem để khai hộ khẩu. Vì không còn phòng nào trong quán trọ, họ đã phải tạm trú trong một chuồng chiên, và ở đó, hài nhi Giê-xu đã được sinh ra, được đặt nằm trong máng cỏ. Trong suốt cả câu chuyện, mọi người ngồi im lặng, lắng nghe từng lời chúng tôi kể .
Sau khi kể xong câu chuyện , chúng tôi đưa cho bọn trẻ những vật dụng để chúng tự làm chiếc máng cỏ thô sơ. Theo hướng dẫn, đám trẻ xé giấy và cẩn thận đặt từng mảnh giấy vào máng để làm rơm, những vải nhỏ để làm mền, cho hài nhi, những búp bê được dùng làm hài nhi Giê-xu thì được cắt từ tấm lều bạt của chúng tôi. 
Đám trẻ có vẻ bận rộn làm chiếc máng cỏ của chúng , còn tôi đi vòng quanh để xem chúng cần giúp đỡ gì thêm không . 
Mọi việc suông sẻ cho đến khi tôi đến chiếc bàn bé Misha đang ngồi. Cậu bé chắc khoảng sáu tuổi, và đã làm xong chiếc màng của mình. Khi tôi nhìn vào chiếc máng của cậu bé, tôi bỗng giật mình vì nhìn thấy không phải chỉ một hài nhi, mà có hai hài nhi trong máng. 
Nhanh chóng, tôi gọi người dịch thuật đến và nhờ bà hỏi cậu bé vì sao có đến hai hài nhi trong máng của cậu bé như vậy, không biết cậu bé có nghe và hiểu câu chuyện của chúng tôi kể hay không .
Vòng tay quanh ngực mình và nhìn vào tác phẩm máng cỏ đã hoàn thành , cậu bé bắt đầu kể lại câu chuyện với vẻ hết sức nghiêm túc.
Cậu thuật lại không thiếu một chi tiết nào , cho đến phần Mary đã đặt hài nhi Giê-xu trong máng cỏ. Bấy giờ, Misha bắt đầu sáng tạo thêm. Cậu bé kể lại phần cuối theo cách riêng của mình :
" Và khi bà Mary đặt hài nhi Giê-xu vào máng cỏ, Chúa Giê-xu nhìn thấy em và hỏi em có chỗ nào ở chưa? Em nói với Ngài rằng em không có mẹ, cũng không có ba, vì thế nên em chẳng có nơi nào để ở cả "
Rồi Chúa Giê-xu bảo em rằng em có thể đến ở với Ngài. Nhưng em nói với Ngài , không thể được đâu, bởi vì em chẳng có món quà nào tặng Ngài giống như những người khác, 3 vua thì có đủ thứ quý giá, cả cậu bé đánh trống cũng có chiếc trống tặng Ngài..
Nhưng em muốn ở với Chúa Giê-xu lắm vì thế em mới nghĩ rằng em có thể dùng cái gì mình có để tặng Ngài. Em nghĩ nếu em giữ ấm cho ngài , đó có thể là món quà tốt.
Vì thế, em hỏi Chúa Giê-xu rằng " Nếu con giữ ấm cho Ngài, điều đó có đủ để trở thành một món quà dâng cho Ngài chăng ? " Và Chúa Giê-xu đã trả lời em rằng " Nếu con giữ ấm cho ta , đó là món quà tốt nhất trong những món quà người ta có thể tặng ta."
" Và thế là em vào trong máng cỏ với Chúa, rồi Chúa Giê-xu nhìn em và Ngài bảo em rằng em có thể ở chung với Ngài mãi mãi."
Khi cậu bé nhỏ Misha kể xong câu chuyện , mắt cậu ứa nước rồi lan tràn trên má. Cậu lấy tay che mặt, rồi gục đầu xuống bàn và khóc nức nở , đôi vai nhỏ run rẩy.
Một cậu bé mồ côi đã tìm thấy Đấng không bao giờ bỏ rơi hay ngược đãi cậu. Đấng sẽ ở với cậu luôn luôn.
Tôi học được rằng " không phải cái gì bạn có trong cuộc đời này là đáng giá, mà là bạn có ai trong cuộc đời này mới là quan trọng." 
Một tình yêu vô giá mà Đức Chúa Trời dành cho con người , tình yêu ấy giành cho tất cả mọi người, không phân biệt màu da, giai cấp, địa vị.... Bạn có bằng lòng mở lòng ra để tiếp nhận tình yêu ấy không? Chúa sẽ luôn ở với bạn và bạn chẳng bao giờ cô đơn nữa . 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét